Dư âm trận đấu Việt Nam - Trung Quốc: Lạ thay cổ động viên!

Không bên cạnh đội tuyển khi họ thất bại thì cũng đừng nên ăn mừng khi họ thành công. Bóng đá vốn dĩ không có một công thức chung nào cả, có thể thắng hôm nay, thua ngày mai, nhưng thua để biết ta đang ở đâu và đang có những gì.

Ông Park từng trả lời phỏng vấn rằng: “Người Việt Nam yêu thích bóng đá, nhưng chỉ là bóng đá chiến thắng thôi”, nghĩ lại cũng chẳng sai.
Không biết từ bao giờ một bộ phận cổ động viên bàn phím và huấn luyện viên online lại chọn cho mình "niềm vui" dìm đội tuyển khi họ thất bại, duờng như họ không thích thừa nhận thất bại mà chỉ múôn tìm những cá nhân để đổ lỗi cho thất bại đó.
Còn nhớ cách đây 1 năm, khi Văn Lâm không cản đuợc một pha sút phạt của cầu thủ bên phía Iraq tại Asian Cup 2019, nhìêu cổ động viên đã chỉ trích Văn Lâm thậm tệ vì không thể cản đuợc cú sút phạt đó dù bóng đi vào... Góc chữ A. Có lẽ nếu gọi là lỗi, có chăng lỗi của thủ thành này đó là anh đã chọn trở thành một thủ môn, vị trí mà khi bạn chụp hay 100 trái chẳng ai nhớ, nhưng chỉ 1 lần để thủng luới thì sẽ trở thành nơi để bàn tán súôt thời gian dài.

243920061-1813087698863134-7343373314433204924-n-1633749143.jpg
Cổ động viên hãy ở bên đội tuyển trong bất cứ trường hợp nào

Đến hôm nay, khi trận đấu với Trung Quốc khép lại, một lần nữa bộ phận cổ động viên này lại "xuất hịên" với danh nghĩa nói cho đội tuyển tiến bộ, nhưng thật chất là hả hê và mạt sát, dìm hàng các cầu thủ, thậm chí kể cả húân luyện viên Park. Những ngôn từ khó nghe nhất đuợc họ viết nên nhằm công kích Tấn Truờng, Tiến Dũng, và nhất là trung vệ Thanh Bình - một cầu thủ còn rất trẻ. Duờng như họ nghĩ rằng con chữ vô tri, nhưng thật ra nó là vũ khí giết chết tinh thần nguời khác đầy thầm lặng.
Tiếc núôi là điều khó tránh khỏi, nhưng một lời động viên chẳng tốt hơn một từ dè bỉu, mắng chửi hay sao? Có lẽ họ đã quên rằng đây là vòng loại thứ 3 của sân chơi World Cup, nơi mà không có đội nào là đội bóng yếu. Nhật Bản hùng mạnh còn bị Oman đánh bại thì cớ vì sao chúng ta cứ nhất quyết đòi đội tuỷên phải thắng mỗi trận đấu. Hay là do chính họ ảo tuởng rằng đội tuyển đã trở thành "ông kẹ" của thế giới bóng đá nên khi thất bại họ tha hồ mắng chửi? Nếu vậy có khi đến lúc đội tuyển đuợc tham dự World Cup thật thì họ sẽ đòi phải vô địch và sánh ngang với Brazil, Ý, Đức,...
Từ bao giờ một bộ phận cổ động viên bóng đá Việt Nam lại trở nên "xấu xí và hung hăng" như vậy? Cứ khi thua trận là chọn cách chửi mắng cầu thủ, huấn luyện viên, lao vào tấn công Facebook trọng tài,... Tự hào, hả hê vì việc làm đó để rồi giờ đây hình ảnh nguời hâm mộ Việt Nam trở nên xấu hơn trong mắt của bạn bè các nuớc, thậm chí có thể gây ra những ác cảm đối với các trọng tài khi bắt những trận đấu có đội tuyển, khi đó bất lợi cho ai thì chắc không phải bàn đến.
Không bên cạnh đội tuyển khi họ thất bại thì cũng đừng nên ăn mừng khi họ thành công. Bóng đá vốn dĩ không có một công thức chung nào cả, có thể thắng hôm nay, thua ngày mai, nhưng thua để biết ta đang ở đâu và đang có những gì. Đây cũng là thời gian ông Park cần tìm cho mình những nhân tố mới, việc cầu thủ trẻ đuợc thử nghiệm và mắc sai lầm là điều rất đỗi bình thuờng. Nên nhớ để có một Quế Ngọc Hải bản lĩnh hôm nay thì cầu thủ này đã trải qua những gì, vậy hà cớ gì chỉ vì một trận thua quả cảm mà cổ động viên là dìm một cầu thủ trẻ đến không thể nguớc dậy? Nếu điều này còn tiếp diễn thì e rằng ông Park sẽ không bao giờ dám thử nghiệm nữa và khi đó sẽ có nguời lại nói rằng ông bảo thủ.

Lạ thay!

Ngô Quang Thịnh.