Tình cha ấm áp như vầng thái dương

Đã bao lần, tôi định viết về cha mình nhưng chưa biết diễn tả cảm xúc, tình yêu thương vô bờ bến với tất cả sự hàm ơn về công sinh thành.

Tình yêu của một người cha đối với con không biểu lộ trực tiếp như của mẹ. Ở đó, cũng sẽ hiếm khi bắt gặp được những xúc yêu thương vỗ về, sự chăm sóc tỉ mỉ hay ánh mắt trìu mến. Tình yêu của cha mạnh mẽ có khi là những lời la mắng, bảo ban khi tôi chỉ là một đứa học sinh cấp 1. Lúc tôi bị điểm kém, hoặc bị cô giáo phê bình, với dòng dữ, nét mực xanh ở trong sổ đầu bài: “Nói chuyện nhiều không tập trung bài giảng”. Khi ấy, cha tôi lặng im, ánh mắt có nét đượm buồn. Tôi nhớ mãi cái khoảnh khắc này.

hinh-1-1633362465.png

Sự yêu thương của cha gắn liền với tôi là những ngày tháng đi học. Từ một cậu học sinh cho đến lúc tôi bước vào đời từ năm 12 tuổi. Cái ký ức của vùng đất đỏ Bazan như bám chặt lấy tuổi của tôi về một vùng nắng, gió có bóng cha hao gầy đứng phía trước hiên nhà vào những khi mưa lớn.

Cha dạy tôi rất nhiều thứ đặc biệt, cha nói: làm gì thì làm phải có cái nghề để mà mưu sinh.

Giờ đây, sau khi đã trưởng thành nhìn lại khoảng thời gian thơ ấu tôi không thể nào quên được hình dáng của cha với nước da ngăm đen, rám nắng. Cha đã dành dụm bao nhiêu công sức để tích góp mua cho tôi chiếc xe đạp đi học. Tôi nhớ con đường đất đỏ xa tít tắp men theo lối rẽ đi đến trường. Mỗi lần đi học về đến nhà cha lại sốt sắng đi rửa chiếc xe sau một ngày lấm lem, bùn đất lại sạch tinh tươm. Giờ mái tóc cha đã điểm bạc gương mặt in hằn nhiều vết chân chim. Cứ mỗi lần tôi nhìn vào đôi mắt của cha mình lại chất chứa biết bao sự yêu thương, nhọc nhằn và cả sự hy sinh to lớn dành cho đứa con trai bé bỏng thuở nào.

Thế là, thời gian trôi qua cũng gần mấy chục năm. Nó được đo đếm không nhiều như mưa mà dày dặn như cơn nắng miền Nam. Đó cũng là màu của làn da ngăm ngăm của cha tôi. Tôi yêu nắng và cũng trân trọng cha mình.

Giờ tôi đã trưởng thành, đi làm và hòa mình vào guồng quay công việc, cuộc sống. Cha thì ngày càng già đi. Tôi mong sao không có nghịch lý này. Tôi mãi là đứa con bé bỏng của cha như ngày nào. Khi đó cuộc sống thật là hạnh phúc. Tâm hồn của một đứa trẻ như tôi, ngày đó sẽ chẳng bao giờ hiểu được việc kiếm tiền khó khăn và nhọc nhằn như thế nào? Nhưng cha tôi vẫn cười, không bao giờ cáu gắt hay nóng giận. Những nỗi niềm vui, buồn, ghét, giận, yêu thương đều giấu kín thật sâu dưới đáy của tâm hồn.

hinh-4-4-1633363042.jpg

Ngày hôm nay, tôi đã đi tìm những câu thơ về cha. Nó không quá nhiều. Vì thơ về mẹ có thể nhiều hơn. Tôi đã bắt gặp những câu thơ như thế này:
Bát cơm không đầy chấm thìa muối mặn
Chén canh rau cha nuôi nấng đời con
Xin lỗi cha con chữ hiếu chưa tròn
Chút tài mọn con chưa làm nên sự

Câu thơ của Huỳnh Minh Nhật làm tôi đã nhớ đến cha da diết. Đó là nỗi nhớ về của đứa con đã trưởng thành, mong được báo hiếu dù chưa giúp gì nhiều cho cha của mình. Vì các đấng sinh thành yêu thương con cái xuất phát từ tình máu mủ, ruột thịt. Tình yêu không cần những báo đáp, đền trả.

Nhưng là bổn phận con cái lúc nào cũng mong được báo cho cha mình. Vì “tình cha ấm áp như vần thái dương”. Giờ đây dù đã ra đời nhọc nhằn với cuộc sống mưu sinh, nhưng tôi vẫn không quên được những bài học mà cha đã dạy cho tôi vẫn còn nguyên vẹn như giá trị như hôm nào.

Có 3 thứ mà cha tôi luôn đau đáu và sau này cũng là hành trang cho tôi. Đó là sự chân thành, chính trực và lòng yêu thương. Những giá trị cơ bản để thành người mà không phải ai cũng hiểu được tường tận gốc rễ của nó. Bài học từ ngày xưa cha tôi đã từng răn dạy: làm cái gì thì làm nhưng làm người tốt rất khó, con phải cần phải học từng ngày về sự nhân ái và cả tính chính nghĩa để đi một đường tốt.

hinh3-3-3-1633363388.png


Giờ đây tôi vẫn mang theo những bài học mà cha đã dạy. Từ công việc làm ăn đến cả cách đối nhân xử thế. Càng lớn thì tôi càng hiểu những giá trị của quá khứ, có một chất xúc tác rất vĩ đại. Đó là một ngày người ta sẽ chợt nhận ra phải yêu cha mình nhiều hơn, quan tâm đến tất cả những người thân đang hiện hữu bên cạnh mình.

Ai cũng đều có cha, dù là một người nông dân hay là một vị tổng thống nhưng tất cả đều có một điểm chung: Đó là nghĩa cử của yêu thương.

Điều tiếc nuối nhất, chưa làm tron được chữ hiếu thì cha đã ra đi mãi mãi. Mọi thứ chỉ còn là tro bụi thì tôi vẫn chưa làm được một điều mà cha hay nói với tôi rằng: Mau cưới vợ để cho tao có cháu bế…”

Mọi thứ gần như là mãi mãi, chính dịch bệnh COVID-19 đã cướp mất đi cuộc đời cha. Mà ở có một phần của cuộc đời con. Một đứa trẻ luôn mãi trong tâm trí và sự yêu thương vĩnh hằng từ trong trái tim đối với cha.

Con trai yêu của Ba - Hoàng Nam